Old school Swatch Watches
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  ĐƯỜNG KẾT HÔN KHÔNG TÌNH YÊU 


Phan_10

Tóc anh rất dày cũng rất đen, trông rất khỏe khoắn. Ai cũng nói ăn nhiều rau cải thì tóc mới khỏe, nhưng tên nhãi này có ăn nhiều rau cải đâu. 

Lúc cô tắt máy sấy, ánh mắt đang nhắm tịt bỗng dưng mở ra, rất hứng thú nhìn cô: “Em chưa có niềm tin với anh phải không?” 

“Hả?” 

Đến lúc hiểu ra, đành phải sầm mặt: “Em đâu có rãnh vậy.” 

Làm gì cô có thể thanh thản mà để Trần Tư Dao ăn mặc hở hang chạy đến bên anh để xem xem anh có bị quyến rũ không chứ. 

Anh cứ cười chọc cô mãi. 

Cô cầm cái gối đè lên mặt anh, cho anh cười này! Cho anh cười này! 

Trình Nghi Bắc duỗi tay lấy gối ra: “Này còn kiềm chế được dục vọng là quá mạnh rồi, giờ cả cười cũng không cho”. Nét mặt anh nhu hòa, ấm áp, tâm trạng rất tốt: “Biết anh đang cười gì không?” 

Dù sao cũng đang cười cô. 

Cô không thèm đếm xỉa tới anh, ôm gối, xếch mắt nhìn anh. 

Mà tay anh đã xấu xa sờ loạn trong váy cô, cô quẳng tay anh ra kèm theo cái liếc mắt cảnh cáo. 

“Anh chỉ đang nghĩ: vóc dáng chị em hơn em nhiều”. 

Cô phồng má, cắn môi, đứng lên bổ nhào vào người anh: “Im ngay.” 

Anh lấy tay đỡ người cô, vui vẻ giỡn với cô. Cho đến khi cô thấy mệt mới chuẩn bị ngủ. 

Anh vuốt tóc cô, cực mảnh nhưng rất thẳng. Anh nâng cô vào lòng, ôm cô tiến vào giấc ngủ. 

Có lẽ do ngủ quá muộn, nên đồng hồ sinh học cũng bị phá vỡ, mặt trời đã lên cao mà người luôn dậy sớm như Trình Nghi Bắc hãy còn say giấc nói chi đến Tây Thuần luôn ngủ đến trưa trời trưa trật mới dậy. 

Sau khi bọn họ rời giường, đánh răng rửa mặt xong xuôi, mới biết Trần Tư Dao cũng đã làm xong bữa sáng, chỉ chờ ăn thôi. 

Trần Tư Dao hoàn toàn không coi mình là khách, tự nhiên ngồi nghiêng trên sofa xem TV, tư thế đó muốn bao nhiêu tùy tiện có bấy nhiêu tùy tiện, quả là mặt dày. 

Trần Tư Dao thấy bọn họ bước ra liền gọi họ ăn cơm. Ăn cơm xong cô phải về nhà, dù cô luôn nghĩ: sao mà Tiểu Bảo có thể bệnh nặng đến vậy chứ? Nhưng mà đã hứa sẽ về, cô đã hứa là sẽ giữ lời. 

Ăn cơm xong, Trình Nghi Bắc không hề sĩ diện như bao công tử khác, tình nguyện đi rửa chén. 

Trần Tư Dao nhìn bộ dáng người đàn ông tốt của Trình Nghi Bắc, cô khinh bỉ. 

Tây Thuần coi như không thấy, khuyên Trần Tư Dao về đứng chọc giận mẹ, dù không hài lòng với chuyện mẹ nói cũng đừng nổi cáu, coi như không nghe thấy đi. Trần Tư Dao lười nghe Tây Thuần giảng đạo, tự mình đứng dậy. Tây Thuần cũng hết cách với Trần Tư Dao, đành về phòng tìm ít đồ để Trần Tư Dao mang về cho mẹ. Mẹ là người vô cùng tiết kiệm, không xài tiền cũng chẳng dám xài tiền, nhớ tới lòng cô lại thấy xót xa. 

Tây Thuần nhớ rõ, khi còn rất nhỏ, mẹ hay cầm lưỡi hái đi cắt cỏ, phơi trên đá. Những cây cỏ này phơi dưới ánh nắng chói chang, dần trở nên rất khô, chẳng nặng bao nhiêu nữa. Mẹ vẫn luôn quải một cái sọt lớn trên lưng đi tới những sườn núi, rồi lại quải sọt về, phơi nắng rồi đem ra chợ bán. Nghe nói cỏ này có thể bào chế thành thuốc đông y, mẹ luôn tiết kiệm vậy đó. Có khi còn trèo lên các nhành cây tìm xác các động vật nhỏ mà bán, dường như chúng rất đắt, có thể bán được đến 40 đồng. 

Nhớ đến đây cô lại thấy mình thật có lỗi với mẹ. 

Mẹ ăn mặc cần kiệm dành tiền nuôi bọn cô. Nhưng đến khi trưởng thành, người được yêu thương nhất, quan trọng nhất lại không phải mẹ. 

Cách nghĩ của Trần Tư Dao lại ngược với Tây Thuần, mỗi lần nhìn Lý Tuệ Hiền lớn tuổi vậy mà còn đi trồng rau, còn phải bón phân tưới nước cho rau, cô đều hổn hển khuyên Lý Tuệ Hiền lâu ơi là lâu: đâu phải không cho mẹ tiền, sao không chịu ngồi hưởng phúc chứ, sao cứ phải trồng ngô trồng gạo, người tuổi này nên bắt chước người ta hưởng thụ.. sau đó hai người bắt đầu tranh cãi. Từ lâu Trần Tư Dao đã quen với sự tranh cãi này, chẳng để ý nữa. Mỗi lần cô về nhà, ba ngày đâu hai mẹ con ở chung vô cùng tốt, nhưng đến này thứ tư liền bắt đầu tranh cãi, Lý Tuệ Hiền trách cô vài câu, cô cũng đáp lại vài câu, giống như đại chiến ấy. Bởi vậy Trần Tư Dao ít khi về nhà. 

Trần Tư Dao bước đến cửa nhà bếp, Trình Nghi Bắc còn đang rửa chén. Cách anh làm không hề giống chỉ làm cho có lệ, cũng chẳng thấy ánh mắt chán ghét bực bội thường hay của đa số đàn ông, mà là đang nghiêm túc làm một chuyện, như thể rửa chén và xem tài liệu là như nhau. 

Cảm giác chân thật thế này, thật ra bóng lưng anh hơi gầy, nhưng lại làm người khác cảm thấy bình yên. 

Từng có một người cũng có bóng lưng thế này. 

Cô nhìn Trình Nghi Bắc làm việc, quen thuộc thế kia, ánh mặt trời rơi xuống trên mặt anh, mang theo hơi thở ấm áp. 

Cảnh còn người mất là vầy phải không? 

Lòng cô thấy khó chịu, chẳng hiểu tại sao. Đến cả khóe mắt cũng ươn ướt. 

Cô bỏ đi chỗ khác, không muốn ai khác biết cảm xúc của mình. 

Cô trầm mặc. 

Tây Thuần thu thập đồ đạc xong, nhờ Trình Nghi Bắc lái xe đưa bọn cô ra sân bay. 

Trình Nghi Bắc ra gara lấy xe còn bọn cô thì chờ bên ngoài, Trần Tư Dao nhìn Tây Thuần: “Rốt cuộc quan hệ hai người là gì?” 

“Sao?” 

“Người yêu?” 

Tây Thuần lắc đầu. 

“Sống chung?” 

“Có thể coi là vậy.” 

Ánh mắt Trần Tư Dao vẫn dừng trên mặt Tây Thuần: “Em không nên có ham muốn xa xỉ như thế, cũng không nên chấp nhận cậu ta.” 

Tây Thuần sửng sốt. 

“Không ai có quyền làm tổn thương người vô tội hết.” 

Tây Thuần còn muốn nói thêm gì đó, nhưng xe Trình Nghi Bắc đã chạy gần đến trước mặt hai người. 

Ngồi lên xe, Tây Thuần luôn nhớ tới lời của Trần Tư Dao, đại diện cho cái gì chứ. 

Tây Thuần với Trần Tư Dao ngồi gế sau, dọc đường luôn im lặng. Tới khi xuống xe, Trần Tư Dao gé sát tai Tây Thuần: “Chuyện em làm, người bị thương không là em thì là Trình Nghi Bắc. Không biết nên nói em thâm tình hay máu lạnh đây, nhưng thật sự em đã quên người kia rồi ư?” 

Tây Thuần ngây người nhìn Trần Tư Dao, tay run lên. 

Trần Tư Dao lấy hành lý rời đi, không ngoái nhìn Tây Thuần thêm lần nào nữa. 

Trình Nghi Bắc cũng nhận ra Tây Thuần kì lạ, lo lắng hỏi: “Không khỏe à?” 

Cô lắc đầu, ngẩng đầu nhìn anh, liệu có ngày nào đó, anh sẽ không dùng vẻ mặt lo lắng như vậy nhìn cô nữa: mắt anh chỉ còn chán ghét và ghê tởm, anh không bao giờ muốn gặp cô nữa. 

Liệu có ngày đó không? 

Vì sao vừa nghĩ đến đó cô đã thấy khó chịu rồi. 

“Hay nhớ nhà?” Anh đoán. 

Cô vẫn lắc đầu: “Em không sao đâu”. Còn sợ anh không tin: “Thật không có chuyện gì đâu.” 

Trình Nghi Bắc cũng chẳng đảo quanh vấn đề này, trước tiên nên đưa cô về nhà, nhưng lại nhớ ra điều gì đó: “Hay chúng ta dành thời gian về nhà em một chuyến? Chúng ta cứ thế này, có lẽ mẹ em giận lắm!” 

Thực tế, người giận hơn là cha mẹ anh. 

Cô xiết chặt tay, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh: “Sau này hãy tính!” 

Cô không muốn đề cập đến chuyện này, không muốn chút nào. 

Trình Nghi Bắc thấy cô bỏ qua vấn đề, anh cũng không nói gì thêm.  Chương 26 Tây Thuần không về nhà, lấy cớ có việc bảo Trình Nghi Bắc cho cô xuống ở giao lộ, cô biết hành vi hiện tại của mình không bình thường, cũng thấy không vui trong mắt Trình Nghi Bắc, nhưng trong cô giờ là một mớ hỗn độn, loạn đến nỗi không bận tâm anh sẽ nghĩ thế nào. 

Trình Nghi Bắc nhất định sẽ đến công ty, cô đã làm anh muộn rất muộn. 

Cô bước đi một mình trên phố lớn, đi qua đường hầm, gặp dòng người qua lại thoáng qua. Rất ít khi cô đi một mình thế này, luôn thích đi cùng ai đó, cảm giác khi đi một mình không thoải mái. Cô đi đến quảng trường, đa phần là hai người hoặc ba người đi bên nhau, có người yêu, có vợ chồng, trông họ đều rất khắn khít. 

Cô ngồi xuống tảng đá tròn, mua một miếng thơm gần đó. Thơm này được gọt sạch vỏ ngoài, cắt thành nhiều miếng ngâm trong nước, một miếng hai đồng. Cô cầm miếng thơm, cắn từng miếng một, chỉ là có ít nước cứ chảy xuống không ngừng, cô nghĩ tướng ăn của cô chắc chắn rất kinh. 

Bên kia quảng trường phần lớn đều bán sim điện thoại, còn có cụ già giơ vài cái bong bóng có thể phát ra tiếng, thỉnh thoảng có vài người bán hàng rong chở hoa quả đi ngang qua. 

Mỗi người đều có một cuộc sống thuộc về mình. 

Ăn thơm được phân nửa thì điện thoại của cô reo lên. 

Tuy nhận điện thoại nhưng cô vẫn thấy hơi nghi hoặc. 

Nhà xuất bản bên kia lại bảo tiểu thuyết của cô vẫn có thể xuất bản như thường. Chẳng lẽ Đỗ Trạch Nhiên không tạo áp lực nữa à? Dĩ nhiên cô không ngây thơ vậy rồi, nên cô gọi lại, mong bên kia có thể nói là ai đã giúp cô. Mới đầu cỡ nào đối phương cũng không chịu nói tên người kia, nhưng cô ngỏ lời rằng mình không muốn tùy tiện nhận ân tình của người khác, nếu không biết ai giúp cô, cô thà để tiểu thuyết của mình khỏi cần xuất bản nữa, dẫu sao bây giờ cô cũng đói chết rồi. 

Thời điểm nghe ba chữ ‘Vương Hựu Địch’, cô ngẩn người. 

Bởi lẽ cô rất hi vọng, tên đó có thể là ‘Trình Nghi Bắc’. 

Có lẽ đây là cách thức mà ham muốn của con người cứ không ngừng tăng lên. 

Lúc đầu cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có bất kì liên quan gì tới Trình Nghi Bắc; thế nhưng cô và anh vẫn đi chung trên một con đường, cô che giấu suy nghĩ với anh; sau đó cô và anh kết hôn, có lẽ đây là nhượng bộ lớn nhất của anh, nhưng trong cuộc hôn nhân này cô cũng hi vọng có được tình yêu của anh, cứ vậy rồi dần dần lại muốn nhiều hơn nữa, nhiều hơn nữa. 

Rõ ràng thời gian này, anh bận tối mắt tối mũi, rõ ràng cô luôn làm vướng chân anh, không giúp được gì mà vẫn muốn đắm chìm trong yêu thương chiều chuộng. 

Cô đúng là loài tham lam vô độ. 

Thấy Vương Hựu Địch, nội tâm luôn bình tĩnh của cô cũng thấy xấu hổ. 

Vương Hựu Địch ngồi gần cửa sổ nhà hàng, anh rất tỏa sáng, cũng không phải hôm nay cô mới biết. 

Đơn giản là bước tiếp vài bước, cô nhớ từng có một cô gái kể cho cô nghe một chuyện. Cô gái đó là bạn học cấp hai của cô, cô ấy thích người ngồi cùng bàn với mình. Mặc dù Tây Thuần không hề thấy bạn nam đó có gì xuất sắc, cũng không hiểu bạn nam đó rốt cuộc có sức hấp dẫn gì. Nhưng đến trung học, khi tất cả gần như đã trở thành d vãng. Tây Thuần lại gặp lại bạn nam đó, thật sự có cảm giác thâm tàng bất lộ. Tuy nhiên ngoài khen ánh mắt của cô bạn đó rất tinh, Tây Thuần cũng chẳng có ý nghĩ nào khác. Về sau cô bạn đó kể lại với Tây Thuần, có một năm tết âm lịch, cô ấy một mình đến lễ hội gần trường, thầm mong được gặp lại bạn nam. Thật ra nhà cô bạn đó cách nơi này rất xa... đã vậy khi đó nơi này còn đang quy hoạch, thực tế người đi dạo phố hay mua sắm đều không đi vào đây. Nhưng cô ấy vẫn kiên trì vào trong, số cô ấy cũng đỏ lắm, đã gặp được bạn nam, cô ấy muốn kiểm chứng lòng mình, gặp lại bạn nam đó sẽ có cảm giác gì, có còn xót xa không, có còn nhát run không, hay chỉ là một câu cảm thán: đây là người mình từng thích. 

Cô bạn đó nói với Tây Thuần cô ấy tự đi kiểm chứng lòng mình, nhưng lại không cho cô biết kết quả thế nào. 

Tây Thuần nhớ đến đây, bản thân cũng bình tĩnh lại, trước kia có phải mình đã ghen đến mất hết lý trí hay ngược lại, gián tiếp chứng minh căn bản cô không hề đáp lại tình cảm của Vương Hựu Địch? 

Nội tâm có gì đó quét qua, có coi là mắc nợ không? 

Cô ngồi đối diện Vương Hựu Địch, người phục vụ cầm thực đơn đến chờ bọn họ gọi món. Tây Thuần cũng chẳng biết nên ăn gì, gần đây khẩu vị của cô không tốt, nhưng vẫn nên ráng ăn một ít, buộc lòng tùy chọn một món, tuy thoạt nhìn không phải máu nhưng cô nhìn đến màu đỏ của nước sốt thậm chí dạ dày cũng không nhịn được muốn nôn. 

Vương Hựu Địch đối với món cơm của mình không hề có chút ý kiến nào, nhưng vẫn không kiềm được quan sát Tây Thuần, cuối cùng phán một câu làm bản thân anh cũng bật cười: “Dạo này vẫn khỏe chứ?” 

Câu nói ngàn năm chưa thay đổi, thật sự rất phù hợp với nhiều người, như là bạn cũ nhiều năm không gặp, tình cũ lâu năm chưa gặp lại, hay là đôi bạn thân tình cờ gặp lại, nhưng bọn họ thuộc loại nào? 

Tây Thuần cười: “Vẫn tốt!” 

Tây Thuần không nói dối, dĩ nhiên anh cũng tin tưởng. 

Nhưng cô của hôm nay, không phải chỉ nói cảm ơn thôi... Đúng không. 

Cô nhìn anh: “Hẳn anh cũng không tệ đâu.” 

Không có hào quang của người thừa kế, lại có nhiều tự do mà nhiều người không dám mơ tới, chỉ cần không làm gì quá giới hạn, khác nào sống như cá gặp nước. 

“Có lẽ trước kia thì đúng vậy, nhưng bây giờ làm gì cũng thấy không có sức”. Anh thở dài: “Có lẽ phải mất đi mới biết quý trọng.” 

Cô chau mày: “Họa phúc khôn lường sao lại biết không phải phúc, biết đâu một ngày nào đó bỗng dưng phát hiện mất đi chẳng qua là để gặp được điều kế tiếp tốt đẹp hơn. Bởi do mất đi nên mới trưởng thành, học được sự trân trọng, nhìn sao cũng thấy đây là chuyện tốt cho mình.” 

“Em đang an ủi anh à?” Vương Hựu Địch nhướng mày, rõ ràng hiểu ý của cô, nhưng lại thấy nó chỉ như lời nói suông phủ định quá khứ. 

“Cứ cho là vậy đi, nếu anh cần lời an ủi.” 

Một bữa cơm thôi, anh cũng không muốn làm cho không khí trở nên bế tắc, đành chọn đảo quanh vài chủ đề vô hại. 

Tây Thuần cũng phối hợp một bên ăn cơm, một bên nghe anh nói. 

Kỳ thật anh là người không tệ, dù cho phạm sai lầm, sẽ biết sửa sai ngay lập tức. Mà quan trọng là cô chưa từng, cũng chẳng muốn cho anh cơ hội. Trần Tư Dao nói cô máu lạnh, giờ khắc này Tây Thuần cũng hiểu được bản thân thật sự là đồ máu lạnh vô tình. 

Bởi lẽ cô không hề cảm động, thật sự không hề, dù cho Vương Hựu Địch luôn yên lặng làm hết thảy cho cô, cô cũng không mảy may thấy cảm động. 

Coi như cô ích kỉ đi, cô thấy mình đâu hề yêu cầu anh làm gì cho cô, anh cảm thấy lần này đã làm việc có ích cho cô, nhưng ngược lại làm cô thấy mình mắc nợ, là mắc nợ chứ không phải biết ơn, còn cô lại không thích cảm giác mắc nợ người khác, bởi lẽ cô biết mình không có gì để hoàn trả cả. 

Cái miệng nhỏ nhắn thì đang ăn cơm, còn đầu thì đang nghĩ lát nữa nên lựa lời nào để nói. 

Xong cô lại thấy đâu cần phải thế, nhiều lời cũng vô ích, không bằng cứ thẳng thắn thoải mái hơn. 

Cô dùng khăn lau miệng, nhìn về phía anh: “Bây giờ em rất ổn, cũng rất thích cuộc sống hiện nay. Bởi vậy em không muốn có bất kì điều gì ngoài ý muốn quấy nhiễu đến cuộc sống của em.” 

Cô nói có chừng mực, mà Vương Hựu Địch thì lại ngẩn người, anh làm phiền cô ư? 

Anh cười mỉa mai: “Có phải hiểu lầm gì rồi không?” 

“Chuyện bên nhà xuất bản, cảm ơn anh. Nhưng em hi vọng anh đừng làm gì vì em nữa, thân phận của chúng ta hiện nay không còn thích hợp”. Cô nói tiếp: “Trình Nghi Bắc cũng chỉ là người đàn ông bình thường thế thôi, em nghĩ chẳng có ai, cũng chẳng có người đàn ông nào không để tâm việc người phụ nữ của mình nhận sự giúp đỡ của người đàn ông khác. Thế nên sau này anh không cần lo lắng cho em nữa đâu”. 

Cứ xem cô là kẻ vô ơn đi. 

Sắc mặt Vương Hựu Địch bế tắc, nhưng vẫn bắt được trọng điểm: “Em đang sợ Trình Nghi Bắc giận à?” 

Cô trầm mặc. 

Theo tính khí của anh, anh sẽ trực tiếp lật bàn thể hiện sự phẫn nộ của mình. 

Dường như cô chưa từng thấy điều này trước đây. 

Nhưng anh không làm gì cả, chỉ là bừng tỉnh nhìn cô: “Sau này không như vậy nữa, sẽ không quấy rầy em thêm chút nào nữa. Nhưng mà chúng là vẫn là bạn mà! Bạn bè giúp đỡ lẫn nhau là chuyện dĩ nhiên, không phải sao?” 

Cổ họng cô căng cứng, không nói thành lời. 

Sau đó Vương Hựu Địch chủ động xin đi giết giặc: đưa cô về nhà, nhưng cô từ chối. 

Cô không biết cảm nhận lúc này của Vương Hựu Địch là gì, anh cảm thấy mình đã để vuột mất, nhưng vẫn còn cơ hội. Như thể anh thấy: tuy bây giờ Trình Nghi Bắc rất tốt với cô, nhưng ai biết được sau này thế nào, tương lai sẽ có chuyện gì xảy ra. Mà anh rất không hiền lành hi vọng, lúc đó cô và Trình Nghi Bắc gặp chuyện không hay.  Chương 27 Trình Nghi Bắc liên tục tham dự mấy bữa tiệc, anh cảm giác mình cười nhiều đến nỗi mặt cứng ngắc, cười đến mệt mỏi. 

Vừa thấy may mắn vì cuối cùng có được tự do sau khi bữa tiệc kết thúc, Lý Thiệu Nham lại không muốn anh sống yên gọi điện đến, bảo bạn bè lâu rồi chưa họp mặt, kì lắm, buộc anh nhất định phải đến tham dự buổi tụ hôi của ‘Người trong nhà’. 

Anh lái xe đến Bất Dạ Thành, giờ này mà tìm được một chỗ để đỗ xe quả là hơi khó. 

Đỗ xe xong. Nhìn hàng loạt xe BMW hay Mercedes-Benz xếp thành hàng, lạnh nhạt đi qua, chẳng biểu lộ gì hết. 

Anh bước vào phòng bao, xem ra anh là người đến trễ nhất. Cố Trạch Bân với Mã Khải đang đấu rượu, càng đấu càng kinh khủng, còn Lý Thiệu Nham thì nằm xiêu vẹo trên sofa, chẳng biết đang nghĩ gì. Đỗ Trạch Nhiên vẫn bộ dáng ngồi tít trên cao, như thể bản thân chính là vua, cậu ta lớn hơn bọn anh hai tuổi, luôn coi bọn anh như những đứa trẻ không có sức công kích. 

Vương Hựu Địch dùng ánh mắt khác lạ nhìn anh, ánh mắt không giống trước kia. 

Chẳng lẽ đây là Hồng Môn Yến. 

Anh vừa bước vào, chưa kịp ngồi xuống, Đỗ Trạch Nhiên đã mở miệng: “Tuy nhân vật mấu chốt luôn xuất hiện vào phút cuối nhưng mà chỗ chúng ta không có quy tắc này”. Sau đó rót đầy ly rượu đẩy đến trước mặt Trình Nghi Bắc. 

Khóe môi Trình Nghi Bắc chua chua, chỉ cần liếc mắt một cái anh đã biết rượu này nồng độ rất cao, người bình thường hiếm khi uống nổi nửa ly, dù là người có tửu lượng vô cùng tốt cùng lắm chỉ uống được 2 ly, xem ra cậu ta thật sự muốn chỉnh anh. 

“Quy tắc do người định.” Anh thản nhiên nhìn Đỗ Trạch Nhiên một cái: “Với lại chỗ chúng ta có quy tắc gì thế? Tớ không biết gì cả.” 

Không phải cứ một câu của Đỗ Trạch Nhiên thì Trình Nghi Bắc anh sẽ nghe theo, quen thói thái tử gia là không nên đâu. 

Lúc này Lý Thiệu Nham cười khẽ: “Nghi Bắc ở nước ngoài đã lâu mà còn nói quy tắc với cậu ấy, người biết thì cảm thấy Đỗ thiếu đang cùng anh em tốt gắn bó tình cảm, người không biết còn tưởng Đỗ thiếu đang ức hiếp người khác đấy!” 

“Nó chỉ là ly rượu vang thông thường mà thôi, sao trông các cậu như thể đang nhìn sinh vật lạ thế kia. Hơn nữa tửu lượng của Nghi Bắc có ai ngồi đây mà không biết, bảo cậu ta uống người chịu thiệt là chúng ta đó chứ.” Đỗ Trạch Nhiên vẫn giữ vẻ lười nhát. 

Cố Trạch Bân và Mã Khải tương đối thân thiết với Vương Hựu Địch, thấy Vương Hựu Địch đứng một bên xem kịch hay, cũng làm theo, coi như không nghe thấy gì hết. 

Lý Thiệu Nham cười rộ lên: “Này Đỗ thiếu cậu không biết đâu, gần đây Nghi Bắc đang yêu đương nha. Chắc không ai biết đâu, vợ cậu ấy quản nghiêm lắm! Cậu ấy uống rượu thì được rồi đó, nhưng về nhà thì...” Anh chỉ cười không nói. 

Trình Nghi Bắc cũng cười rộ lên, mọi người đang xem kịch hay cũng nhìn Trình Nghi Bắc. 

Lý Thiệu Nham rất nhanh tay đổi ly rượu kia, cũng là chất lỏng trong suốt óng ánh. Ngoài người uống ra có lẽ chẳng ai nhìn ra nó là gì. (ý là ngoài người uống thì không ai biết nó đã bị tráo nhé!) 

Trình Nghi Bắc vừa định nói gì đó, Vương Hựu Địch chớp mắt: “Vậy không phải càng nên uống ư?” 

Người ta sợ thế giới này êm đềm quá, muốn thiên hạ đại loạn mới chịu. 

Trình Nghi Bắc nhìn lướt qua Vương Hựu Địch: “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.” 

Thoạt nghe lời này đều nghĩ vì nể mặt Vương Hựu Địch nên mới uống, dĩ nhiên Đỗ Trạch Nhiên không hài lòng với kiểu này rồi. 

Căn cứ vào gia thế, họ Trình và họ Đỗ tương đương nhau, còn bọn kia cùng lắm chỉ dám xem hổ đấu để bảo vệ an toàn bản thân mà thôi. Đỗ Trạch Nhiên căn bản không coi trọng bọn họ, chủ yếu là giải khuây cùng nhau thôi. 

Đỗ Trạch Nhiên sa sầm mặt. 

Trình Nghi Bắc cũng mượn cơ hội nói: “Nghe nói quan hệ của Đỗ thiếu và Uông bộ trưởng của Hòa Vang khá thân thiết, có phải hợp tác gì không?” 

Hóa ra muốn dựa vào quan hệ, Đỗ Trạch Nhiên hừ lạnh một tiếng, tiếp tục bộ dáng vênh vang tự đắc: “Sao nào? Bọn tôi có giao tình nhiều năm”. 

Cũng thông qua quan hệ với Uông bộ trưởng mà gây áp lực lên Bắc Ích, bây giờ đã biết hậu quả đắc tội với Đỗ gia chưa? 

“Trước đó vốn định nhắc nhở Đỗ thiếu đề phòng người này, nhưng cũng cảm thấy Uông bộ trưởng cũng không tới mức đó, nên không nói. Nhưng nghe đâu có tin Uông bộ trưởng ôm tiền bỏ trốn, hơn nữa nghe nói sau lưng ông ta còn tội tham ô rất lớn, đang bị điều tra. Nếu hai người đã không có hợp tác thì khỏe rồi”. Giọng Trình Nghi Bắc thản nhiên, lấy tư thế thoải mái thưởng thức sắc mặt Đỗ Trạch Nhiên không ngừng thay đổi. 

Đỗ Trạch Nhiên tất nhiên có hợp tác với Uông bộ trưởng, nếu không ông ta sao rãnh vì Đỗ gia đắc tội với Trình gia, hơn hết là vì lợi ích mà thôi. 

Bên ngoài vốn không có tin này, cùng lắm chỉ cần sớm mai anh đặt tên cho tin đầu đề, tiền không ít thì nhiều, sợ gì không mua được tin tức. 

Đỗ Trạch Nhiên đứng hình nửa ngày: “Đúng không đó? Nghi Bắc biết nhiều thật nha.” 

“Tớ chỉ nghe được một tin tức nho ngỏ trong bữa tiệc mà thôi, thật giả chưa nắm được”. Anh ung dung, giờ phút này trông rất chói mắt. 

Thật ra trong bọn họ, Trình Nghi Bắc là vô hại nhất, nguyên nhân là do bình thường anh ít xích mích với ai, hơn nữa anh không hề lấy gia thế của mình ra nói chuyện. Trong vòng luẩn quẩn này, không ít người nói Trình Nghi Bắc chẳng qua là sinh ra trong một gia đình tốt, tuyệt không giống người kế thừa sản nghiệp, không hề có tác phong mạnh mẽ cũng như kiên quyết cần thiết, đồng thời cũng không thấy tham vọng, đây chính là điều cấm kị. 

Nhưng giây phút này mọi người ngồi đây đều rất rõ, ván này, Trình Nghi Bắc thắng rồi. 

Tuy không ai biết Trình Nghi Bắc dùng cách gì lật đổ được Uông bộ trưởng, nhưng anh thật sự đã chứng minh được thực lực của mình. Đứng trên vị trí bị vây hãm đó, gặp không ít khó khăn, thông thường bây giờ đều là người ở trên đè đầu người dưới thấp, để giữ được lợi ích cho mình. Nhưng Uông bộ trưởng lại thụ động thật làm cho người ta kinh ngạc, dù sao cấp trên cũng đâu thiếu đút lót. 

Mắt Đỗ Trạch Nhiên tràn đầy phẫn nộ, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường: “Bọn tôi giao tình trong sạch, không hợp tác gì cả, giao tình mà nói đến mua bán tiền bạc thì còn gì gọi là giao tình?” 

Thanh minh, phủi sạch trách nhiệm. 

Mặc dầu ai cũng biết, không có tiền tài thì làm gì có cái vòng tròn gọi là giao tình. 

Vương Hựu Địch bước ra hòa giải, nói lảng sang chuyện khác, để Đỗ Trạch Nhiên có đường thoát. 

Trình Nghi Bắc cũng tỏ vẻ không biết, Uông bộ trưởng vốn cậy tài khinh người, với cấp trên thì vâng dạ; với cấp dưới vốn dĩ không coi họ là người, giẫm thấp dựa cao. Trước mặt ông ta Trình Nghi Bắc cố ý nhắc tới một người, ông ta liền hạ thấp đối phương. Khẳng định Uông bộ trưởng không biết người đó là nhân viên tin cậy được cấp trên phái xuống điều tra thị trường, khi lên chức trở về làm ông ta run sợ mãi. 

Tâm trạng Trình Nghi Bắc lúc nay không tệ, Lý Thiệu Nham thấp giọng nói: “Dường như gần đây Vương Hựu Địch với Đỗ Trạch Nhiên rất thân thiết”. Dứt lời còn cười nói thêm: “Xem ra vị kia nhà cậu là người biết giảm phiền phức, nhưng người kia đi một vòng lớn lại thấy không thể buông bỏ được giai nhân”. 

Nhìn Trình Nghi Bắc không có bất kì phản ứng nào, Lý Thiệu Nham nhíu mày: “Nghe nói cậu ta giúp vị kia nhà cậu tìm nhà xuất bản giải quyết vấn đề không thể xuất bản lúc đầu. Đàn bà là một loài sinh vật mà đặc điểm lớn nhất chính là dễ cảm động, quan trọng là dạng cảm động này dễ dẫn đến động lòng lắm nha, một khi đã động lòng là rất dễ hành động đấy”. 

Nghe xong rốt cuộc Trình Nghi Bắc cũng có phản ứng, đáp lại một câu không hề khớp với thâm ý của Lý Thiệu Nham: “Từ bao giờ cậu bắt đầu nghiên cứu tâm lý phụ nữ thế? Mối tình đầu thất bại nên cậu lưu lại bóng ma à?” 

Nói xong còn quan sát Lý Thiệu Nham từ trên xuống dưới. 

Sỉ nhục, tuyệt đối sỉ nhục: “Chỉ nhắc nhở cậu thôi mà”. 

“Cậu nên nhớ kỹ bộ dáng đần độn của mình khi mối tình đầu thất bại, đừng khinh suất nữa.” Trình Nghi Bắc nhàm chán nói. 


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .